Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

Phải chăng em buồn !


Phải chăng
em buồn ?

Thánh thiện
như một loài chim nhỏ bé
rong rêu buồn
ngày tháng cũ xanh xao
em trở về
nhìn lá đổ lao xao
tay nâng nhẹ
một đoá hoa rả cánh
giờ xa lắm
ơi ngày xưa thần thánh !
em thẩn thờ
một thoáng-bỗng cô đơn ?
tóc bơ vơ
bay trong nắng dỗi hờn
lòng xao xuyến
nỗi buồn dâng ngút mắt !

lớp 9
đinhlộc

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Cuội ơi !


Cuội ơi !

Em mơ cùng những vì sao
bay cao-bay vút-tít cao lên trời !
không gian vũ trụ tuyệt vời
thảm đêm lấp lánh rạng ngời ánh trăng
mây đưa em lướt cung hằng
tìm thăm chú cuội,rủ về trần gian
cuội ơi ! bỏ áo mây ngàn
vườn xưa-quê kiểng-xóm làng...chờ mong !

**
Cuội buồn-con mắt mênh mông
gốc đa tình nghĩa-cuội không về làng !

Lớp 9
đinhlộc
(tặng Đinh Hương)

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Góc nhạc chọn lọc


Ca khúc PHẠM DUY
với THÁI THANH
----------------------------

*(Tắt nhạc nền !)
Gánh lúa
Nương chiều
Bài ca sao
Quán bên đường
Tình hoài hương
Việt Nam ! V.Nam !
--------------------------------------------------------

Ca khúc TrCSơn
Khánh Ly______

Hạ trắng

Ru ta ngậm ngùi

Nhìn những mùa thu đi

Nắng thuỷ tinh

khói trời mênh mông

mỗi ngày tôi chọn một niềm vui

*( tắt nhạc nền ! )
________________________________________________

Ca khúc trữ tình
với THU-LY-------------

*Một số ca khúc khác

1.Bên cầu biên giới-Kh.Ly
2.Bến xuân-Hà Thanh
3.Đường lên sơn cước-TLan
4.Tiếng đàn tôi-Khánh Ly
5.Những ngày xưa thân ái-TLan

Cóp nhặt :Bài TLV 4 điểm....

Mèo không thể thành... "người bạn sống mãi trong lòng tôi"?Bài văn bị điểm 4 vì coi mèo là... “người bạn”

Bài văn của một học sinh lớp 8, được nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên đánh giá “xúc động vì lời lẽ chân thực và giản dị” lại bị cô giáo phê “lạc đề” và cho điểm 4.
Nguyên nhân là do đề bài yêu cầu viết về: “Người bạn ấy sống mãi trong lòng tôi” và cậu bé đã viết về một con mèo.
Chúng tôi xin được đăng toàn bộ nội dung bài văn nói trên để bạn đánh giá:

Con Miu xấu số!
Năm nay bố mẹ cho tôi về ở hẳn nhà bà ngoại và chuyển đến học ở Trường ĐN. Xa trường cũ QM sau 7 năm học, tôi cũng buồn lắm. Nhiều khi ngồi học mà những thằng bạn trong nhóm “G5” cứ hiện lên trong đầu óc tôi.
Tôi nhớ thằng Phương ma lanh, lúc nào cũng ăn mặc gọn ghẽ như người lớn, luôn đầu têu đủ trò, được cái học hành cũng chẳng đến nỗi nào. Cả một mùa hè, cậu ta toàn nói dối xin được tiền bố mẹ đi học bơi ở Công viên Tuổi Trẻ, nhưng chỉ là để đãi bọn tôi ăn kem. Còn thằng Quỳnh hiền lành, nhút nhát, toàn bị đám con gái trong lớp bắt nạt. Thằng Quân học thì lười, mà chỉ mong sinh nhật để bố mẹ tặng quà. Thằng Dụ to xác nhất lớp, tốt bụng, nhưng đầu óc thì u mê, có mấy câu hỏi kiểm tra môn Đạo đức mà học mãi không thuộc… Rồi còn mấy đứa con gái cùng lớp, hay ăn quà, miệng lúc nào cũng bóng nhẫy, nhưng mà cũng tình cảm.
Lần tôi nghịch, vẽ bậy lên áo đứa bạn ngồi bàn trước, bị cô giáo phạt đuổi học một buổi, thế mà chúng nó cũng bày đặt thăm hỏi, thư từ… Mỗi lần tôi buồn, nhớ trường cũ, bạn cũ, bà tôi thường lẩm bẩm như vẫn cầu kinh buổi sáng: “Rồi tất cả sẽ quen dần thôi cháu ạ, cháu sẽ có bạn mới ở Trường ĐN, bạn bè có ai ở bên nhau mãi được đâu…”
Bà tôi nói đúng. Mấy hôm đầu, bài vở ít, chúng tôi còn “chát chít” với nhau. Bây giờ đứa nào cũng phải lo học hành, tôi cũng ít nghĩ tới chúng nó hơn. Cô giáo văn bảo về nhà viết bài “Người bạn ấy sống mãi trong lòng tôi”, tôi cũng chẳng muốn viết riêng về một đứa nào trong đám bạn học cũ cả. Mà chúng nó đều sống nhăn nhở cả đấy. Tự nhiên tôi nhớ đến con mèo xấu số của nhà tôi. Nó đã chết cách đây gần một năm, trong một đêm mùa đông.
Dạo ấy, khu tập thể của chúng tôi không biết lũ chuột từ đâu kéo về mà nhiều thế. Gia đình tôi sống trong một căn hộ trên tầng 4 của một dãy nhà lắp ghép cũ kỹ. Ban ngày, chuột leo trèo trên ống nước, trên sân thượng, ban đêm chúng đuổi cắn nhau chí chóe trên bể treo đựng nước, cả nhà tôi mất ngủ vì chuột. Cuối cùng mẹ tôi quyết định nuôi mèo.
Sợ nhà tôi không biết chăm mèo “mẫu giáo”, bà tôi mang cho toàn mèo nhỡ. Vì không quen được với chủ mới, cả 3 con mèo trước đều chỉ ở nhà tôi được mấy hôm rồi đi mất tăm, mất tích. Chỉ có con mèo thứ tư là ở lại. Tôi nhớ, hôm bà ngoại tôi mang đến, nó chỉ nhỏ bằng nắm tay. Bà tôi bảo đây là giống mèo tam thể, vì nó có ba màu trắng, vàng và đen. Mấy hôm đầu, nó còn nhút nhát, cứ trốn biệt dưới gầm tủ lạnh, tôi phải gọi “miu, miu” mãi nó mới chịu chui ra. Rồi cũng quen, cả nhà tôi gọi nó là con “Miu”.
Nhà tôi có 4 người: bố mẹ tôi, anh trai tôi và tôi. Từ hôm có con Miu, nhà tôi như có thêm một thành viên nữa. Mẹ tôi lại thêm một việc: hàng tuần mua cá cho Miu. Còn tôi nhận nhiệm vụ ngày hai lần dằm nhỏ cá trộn với cơm cho Miu ăn và thay chậu xỉ than hàng ngày. Bố mẹ tôi đi làm, vắng nhà từ sáng đến tối. Anh trai tôi cũng suốt ngày hết học ở trường, lại học ôn thi ở ngoài. Chỉ có tôi với con Miu ở nhà nhiều nhất.
Suốt từ năm tôi học lớp 1 đến lớp 5, ngày nào cũng vậy, hễ nghe tiếng bước chân tôi đi học về là Miu lại chạy ra, miệng kêu “meo, meo”, dụi đầu vào chân tôi, ra cái vẻ nhớ nhung lắm. Những hôm bị điểm kém, sợ bố mẹ mắng, đi học về tôi buồn thiu, con Miu như cũng muốn chia sẻ, cứ quanh quẩn bên tôi. Còn những hôm tôi được cô giáo khen, về nhà với bộ mặt tươi tỉnh, Miu cũng xăng xớn chạy ra, chạy vào, cứ y như là nó cũng được cô cho điểm cao vậy.
Cứ thế suốt 5 năm trời, tôi và con Miu cứ quấn quýt bên nhau. Có hôm hè, nắng nóng như lửa, tôi đi Công viên Lênin, vớt được cả một xâu cá nổi, con Miu được cả tuần no nê. Có hôm vào nửa đêm, con Miu cứ chạy ra, chạy vào, kêu toáng toàng. Cả nhà tôi phải thức dậy. Thì ra Miu vừa lập chiến công, săn được một con chuột nhắt, muốn khoe chiến lợi phẩm.
Tôi nhớ một lần, vào lúc xẩm tối, nghe tiếng mèo hoang ở dưới đất, con Miu đứng trên ban công nhà tôi cũng cất tiếng kêu, nghe não nề khác thường. Rồi nó bỏ nhà đi bụi đời mất cả tuần. Mẹ tôi bảo có lẽ nó đã bị bán cho cửa hàng “tiểu hổ”, nhà mình phải tìm con mèo khác thôi, không thì lũ chuột lại kéo đến. Tôi thì bảo chắc nó chỉ đi đâu mấy hôm, rồi nó lại về.
Và con Miu về thật. Chỉ có mấy ngày xa tôi mà trông nó thiểu não quá chừng. Lông nó xù xì, người nó gầy tong teo, mặt mày ủ rũ ra chừng cũng biết ăn năn, hối lỗi. Tôi phải mang xà phòng kỳ cọ cho nó mất cả buổi, rồi cho ăn bù mấy hôm, Miu mới lấy lại phong độ.
Đợt rét đậm cuối năm ngoái, không hiểu sao, con Miu bỏ ăn suốt cả tuần. Tôi lấy cá trong tủ lạnh, nướng lại trên bếp ga, đặt trước mặt, nó lắc đầu. Tôi lấy sữa Vinamilk đun nóng cho nó uống, nó cũng quay mặt đi. Nó cứ tập tễnh, xiêu vẹo bước đi từng bước khó nhọc, với bộ mặt nhăn nhó đáng thương.
Tôi hiểu là nó đang cầu cứu “Hãy làm cho tôi bớt đau đi”. Tôi thương nó đến phát khóc, gọi 1080 hỏi địa chỉ bệnh viện mèo, nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “Cậu bé ơi, mèo là loài vật sống dai lắm, nó ốm vài hôm rồi mai kia nó lại khỏi. Mà đến người ốm đây còn chưa đủ bệnh viện nữa là…”. Tôi cứ sùi sụt ôm lấy nó, còn con Miu thì cứ nằm bất động, đôi mắt nhìn vào xa xăm...
Tôi nhớ như in cái buổi sáng mùa đông đáng ghét ấy. Mẹ tôi bảo con Miu chết rồi. Tôi bật dậy, nhìn con Miu nằm bất động trong cái thùng giấy lót vải rồi òa khóc. Mẹ tôi bỏ nó vào túi nhựa. Tôi bảo để tôi mang nó đi chôn. Mẹ bảo tìm đâu ra chỗ chôn mèo ở cái khu tập thể này, đến mấy cái gốc cây bằng lăng cũng bị rải bê tông hết rồi, không biết có nước nào có nghĩa trang mèo hay không. Rồi mẹ mang nó xuống cái xe rác ở đầu nhà tập thể.
Tôi đã vào lớp 8. Bà tôi lại mang cho nhà tôi con mèo khác, nhưng tôi chẳng bao giờ quên được đôi mắt đờ đẫn của con Miu nhìn tôi trong cái đêm mùa đông năm ngoái với những đợt gió cứ mang hơi lạnh về từ những miền xa lắc, xa lơ...

Một người bạn đã gửi cho nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên bài văn trên với lời nhắn sau:
“Tôi gửi ông bài tập làm văn của con trai tôi, học lớp 8, đề bài cô giáo cho là: “Người bạn ấy sống mãi trong lòng tôi”.
Trước khi làm bài, nó cũng đã hỏi tôi và tôi đã gợi ý cho nó viết về con mèo. Tôi cũng đã cho nó tham khảo bài văn viết về con chó, được người Việt mình truyền tụng như là bài văn hùng biện nhất mọi thời đại!
Cô giáo cho nó điểm 4 với lời phê: “Lạc đề, Người bạn ấy sống mãi trong lòng tôi”, không có phần mở bài”. Cậu con tôi có vẻ buồn. Tôi bảo nó đừng cay cú điểm chác. Nhưng thực sự tôi cũng thấy có lỗi với nó. Mong ông đọc qua và cho tôi lời khuyên. Tôi vẫn nghĩ lẽ ra cô giáo có thể cho nó 5, 6 điểm”.

Theo Bee.net.vn

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Tháng bảy


Tháng bảy

Cho em xin làm chim trời tháng bảy
bắt nhịp cầu cho Ngưu Chức sang sông
huyền thoại xưa ru giấc ngủ bềnh bồng
ơi thơ mộng cuộc tình sầu ngây dại !

Cho em xin làm mưa buồn tháng bảy
rơi êm đềm như nước mắt nàng Ngâu
mưa êm êm trong cây lá hanh màu
thu chợt đến xót xa tình Chức nữ

Cho em xin làm mây trời tháng bảy
giăng mơ màng trong đáy mắt nai tơ
và u buồn vào những buổi chiều mơ
vài chiếc lá bay vèo qua khung cửa

Cho em xin trọn khung trời tháng bảy
mùa thu về vàng vọt khói thu vương
thật dịu êm như mái tóc trầm hương
thu huyền ảo chập chùng màu mây trắng !

Lớp 9
đinhlộc

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

Cho bạn bè em -xưa

Lê uyên
(gửi Huỳnh Diệp)
Long lanh giọt nắng mai hồng
Êm êm gió thổi bềnh bồng tóc bay
U sầu đôi mắt sầu mây
Yêu em mơ mộng tay gầy xanh xao
Êm đềm mây ngủ trên cao
Ngoài hiên lá đổ chiêm bao hoang
đường !

Minh tâm
(gửi NguyễntMTâm)
Mai xa rồi bao ngọc ngà yêu mến
In dấu hồng xinh tuổi mộng mười lăm
Ngày tháng đó dịu êm như lá cỏ
Hồn rủ mềm dấu ái đến ngàn năm
Tin yêu xưa xin chôn vào kỉ niệm
Âm hao nào cho thánh thiện lên ngôi
Mắt môi tươi luôn vương nét học trò
(xin thắp sáng nến hồng cho tuổi mới !)

Bách nhẫn
(gửi Phạm B Nhẫn)
Bé ạ,chiều nay sao nhớ thương
Áng mây nào trôi lòng vấn vương
Có sợi tơ trời rơi tóc bé
Hong vàng trong nắng đẹp- hoang đường !
Ngày tháng muộn phiền theo lá bay
Hình như một thoáng gió heo may
Anh nghe đâu đó mùa thu tới
Ngơ ngẩn hồn anh-yêu dấu đầy !

Thi nhân
(gửi chú Nhân)
Lâng lâng mây trắng phiêu bồng
Êm như sợi tóc tơ mềm tuổi mơ
Tim non dịu ngọt hồn thơ
Hiu hiu gió-chút nồng nàn hương bay
Im lìm chiều xuống ngất ngây
Nhìn theo áo lụa dáng gầy thướt tha
Hững hờ chiếc lá rơi-xa
Âm vang nhẹ,lắng,tan vào hư không
Nắng hồng còn chút.Mênh mông !

lớp9
đinhlộc

Thu


Thu !

Lá vàng rơi ngập lối
mùa thu về ươm mơ
ngất ngây ta kết vần thơ
cho hồn bay vút
cơn mơ dật dờ !

Buồn vào thơ
buổi chiều hoang sơ
hàng cây xoả tóc
chơ vơ dáng gầy

Mộng về đây
trời nhiều mây
và ta góp gió heo may

ta gom lá úa
về xây mộng vàng

Hợp rồi tan
mây trắng đi hoang
ta về gót nhỏ
lang thang ngõ sầu
Lớp 9
đinhlộc

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Góc nhạc ngày xưa của em

HònvọngphuI-II-III-LThương
H.Oanh-D.Khánh hát---------


Khúc ca ngày mùa-LPhương
Hoàng oanh hát----------


Bà mẹ quê-Phạm Duy
Khánh Ly hát--------------

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Chiều mơ


Chiều mơ

Chiều nay trời đẹp quá me ơi !
mây trắng bay bay về cuối trời
lá vàng hờn dỗi rơi rơi mãi
lá rơi,cho hồn bé chơi vơi !

Lá rơi,thu đến rồi me há ?
bé ngồi cắn bút tập làm thơ
mĩm cười,me bảo : sao bày vẽ?
bé nũng nịu cười : ghét me ghê !

lớp 7
đinhlộc

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Giáo đường chiều mưa


Giáo đường
chiều mưa

Chiều nay
mây tím giăng tơ
gió về lành lạnh
ngẩn ngơ em buồn
mùa thu
tàn tạ mưa tuông
giáo đường vắng lạnh
tiếng chuông im lìm
chắp tay
ước nguyện trong tim
chúa ơi !
xin giúp con tìm niềm vui
ngoài trời mưa
vẫn sụt sùi
giáo đường chìm đắm
ngậm ngùi trong mưa !

lớp 8
đinhlộc

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

Đơn lẻ



Đơn lẻ

Ngước mặt lên trời nhìn mây cô đơn
Ta nghe tâm hồn lâng lâng phiêu bồng
Thấp thoáng hàng cây mơ màng yên ngủ
Mây bay âm thầm tan trong hư không

Ngước mắt lên trời nhìn chim cô đơn
Ta nghe trong lòng yêu thương ngút ngàn
Bóng chim bơ vơ muôn đời cô độc
Chiều về tóc lộng gió thổi miên mang

Ngước mặt lên trời nhìn sao cô đơn
Ta nghe tâm hồn xôn xao rưng buồn
Sao sáng long lanh dáng sầu phiền muộn
Như giọt mặn nào rớt xuống môi non !

lớp 9
đinhlộc

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Em gọi bốn mùa

1. Xuân



Buổi sáng trong mơ thật tình cờ
lá xanh ngọc bích thắm màu thơ
em đi thơ thẩn trong vườn mộng
hồn ngất ngây say én dật dờ !

2
. Hạ



Nắng thật hồng và mây thật xanh
yêu thương ngây dại ngát hương lành
xin cành phượng thắm cài lên tóc
xin chút ưu phiền trong mắt xanh !


3.Thu



Có loài chim lạ cánh vương mây
tóc trắng tung bay vụng dáng gầy
lá đổ nhuộm buồn lên cỏ rối
tháng ngày thơ dại thoáng mây bay !

4.Đông



Hoa sầu đông rơi trên tóc em
chiều buông mây tím phủ êm đềm
nắng muộn phiền ngủ trên cành lá
dương liễu đìu hiu rủ nhánh mềm !

lớp 9
đinhlộc

Thơ TRĂNG



Trăng
(em mơ làm nhà thơ HMT)

Trăng trăng trăng ! ngoài kia vàng khắp lối
Trăng ngọc ngà mờ ảo quyện hư không
Trăng chơi vơi trong vũ trụ mênh mông
Trăng mê muội mơn mang dòng suối tóc

Trăng trăng trăng ! ta ôm trăng say ngủ
Trăng êm đềm nhún nhảy nhẹ quanh ta
Trăng buông tơ vây phủ lấy Hằng Nga
Trăng lặng lẽ ẩn mình trong mây trắng

Trăng trăng trăng ! ta yêu trăng say đắm
Trăng lạnh lùng băng giá cả hồn thơ
Trăng mơ màng gờn gợn dưới sương mơ
Trăng thổn thức cung buồn lên ngây ngất !

lớp 9
đinhlộc

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Viết ngắn.

Cho một lần
trở lại

Quê hương của em đó,ngôi nhà cũ của em đó...tất cả đang hiện hữu ,sao im lìm bất động ? sao xa lạ điêu tàn ?
Quê hương ơi, ngôi nhà thân mến của em ơi hãy reo mừng lên đi chứ! Em đã về đây sao im vắng thế nầy ? Tám năm dài rời mãnh đất nầy ra đi,em đã sống trong nhung nhớ ngút ngàn...Bây chừ trở về,trở về trên con dốc ngày xưa để nghe hồn mình rưng rưng muốn khóc ...
Ngày xưa--ơi ! những tháng ngày đẹp như thơ và ươm đầy hương mật ngọt. Ngày xưa có bốn Tùng thường dắt con bé tóc "bum bê" lang thang trong rừng,tìm bắt những tổ chim.Đôi mắt của con bé ấy hay nhè chi lạ,cựa một tí cũng đã...nhè,đã bắt bốn T phải đền cho thật nhiều hoa-những bông hoa Mua màu tím ngắt đẹp lạ lùng khiến giận hờn bay đâu mất-con bé lại toe miệng cười(ôi nụ cười ...răng sún !) ,cho bốn một cái nhìn thương mến chi là...
Giờ đây chỉ còn là tưởng nhớ trong em...Ngày tháng hồng đã vụt khỏi tầm tay-con nước thời gian đã cuốn tuổi thơ em về nơi nào xa lắc,chỉ còn lại đây một quê hương rách nát và ngôi nhà hoang vắng hằn rõ những vết đạn thù...
Em đưa mắt nhìn khắp mọi nơi,men theo từng bờ cỏ cố tìm lại những dấu tích ngày xưa...nhưng không còn gì ngoài ngôi nhà xiêu vẹo. Chiến tranh,bom đạn...đã bóp chết tuổi thơ,cướp mất của em tất cả rồi . ơi,em cứ ngỡ về đây để tìm gặp những gì thân yêu,những kỉ niệm êm đềm dịu ngọt...Tìm lại những con đường quen thuộc ngày xưa,có em bé bỏng chạy tung tăng hái hoa bắt bướm...Những con đường đó bây chừ đâu còn nữa,cỏ xanh đã mọc chắn cả lối đi .Hồi đó em là con bé yêu cỏ.nhất. Những buổi chiều em thường hay nằm dài trên thảm cỏ hàng giờ mơ mộng ngắm mây bay ,cho bốn T cười cười bảo em là ..."thi sĩ "...Nhưng với ngày xưa cơ...Chừ đứng trước khung cảnh hoang liêu nầy,em thấy ghét cỏ ghê ghê là. Cỏ đã đồng lỏa với chiến tranh,vùi dập bao chứng tích thân yêu,bao kỉ niệm êm đềm...
**

Chao ơi ! một lần trở lại để em nhận diện quê hương qua hình hài nầy sao ? Em muốn được hóa thân thành gió để bay đi tìm lại những gì đã mất...Em muốn được ngược dòng thời gian để tìm về,,,Nhưng,em chỉ là con bé con-vòng tay nhỏ bé của em làm sao níu lại được những gì đã vĩnh viễn ra đi !
Em thẩn thờ nhìn quê hương đang mờ dần trước mặt .Nước mắt nhạt nhoà-hay bóng hoàng hôn đang phủ tím ? Buổi chiều đã về rồi sao ? quê hương thần linh ơi ! ngôi nhà yêu dấu ơi ! cho em xin một lần vẫy tay từ tạ ,xin giả từ tuỗi ấu thơ ngà ngọc...Em về, tiếp nối những chuỗi ngày sống trong vô vàn thương nhớ !

lớp8
đinhlộc

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Tuổi hồng


Tuổi hồng

Em đi
trong nắng thu vàng
tóc mây buông quyện
theo làn gió may
tuổi em
lứa tuổi hôm nay
mộng mơ chất ngất
bàn tay hao gầy
em về
áo trắng thơ ngây
gió hôn lên má
hây hây màu hồng
mắt đen
chan chứa tình nồng
xin sầu
đừng vướng
tuổi hồng bay xa
lớp 8
đinhlôc

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Tản mạn thơ xưa


tản mạn ngày xưa
ĐinhLộc

lớp sáu
Thu về lá đổ vương trong nắng
liễu run run e thẹn làm duyên
gió heo may hôn mái tóc đen huyền
em đi học mắt nai buồn ngơ ngác

Lớp 7
Xin khói u buồn đừng vương mắt xanh
cho em hiền ngoan như chim trên cành
cho em hồn nhiên như hoa buổi sớm
hé mãi môi cười ,mắt sáng long lanh.

Lớp 8
Mắt trong chưa vướng khói buồn
em vô tư với linh hồn cỏ cây
mơ hoài giấc mộng trên mây
lâu đài công chúa em xây tuổi
hồng


Lớp 9
Buổi sáng con đường thơm hoa sầu đông
cặp sách trên tay em như chim hồng
nón lá áo dài hong vàng nắng lụa

trong mắt em cười một chút hư không


đinhlộc