Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010

Cành Hoa Trắng


Cành hoa trắng

Nghe
trong tiếng ong bay
hình như đất
cũng ngất ngây bồi hồi !
mùa rét mướt
đã qua rồi
những hồn hoa
rụng xuống đời trỗ bông
**
Có cô tiên
lạc xuống trần
rung đôi cánh mỏng
nụ thầm toả hương !
cành hoa trắng muốt
khói sương
trong đêm trừ tịch
nhớ thương cõi nào !
**
Sáng mồng một
nắng xôn xao
trong vườn hoa
đủ sắc màu đòn xuân
nâng cành hoa trắng
bâng khuâng
Em đâu biết
đó-cô tiên-giáng trần !

lớp 9
đinhlộc

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010

Đoản khúc-Em nghe mùa xuân đến

Em nghe
mùa xuân đến

Rất khẽ thôi, em nghe mùa xuân về đâu đó.
Bầu trời như trong hơn với những cánh én từng đàn dập dìu trẩy hội.Mây bỗng mượt mà óng ả, nhẹ tênh .Mây bay thật nhẹ,hình như muốn dừng chân lữ thứ?
Hàng dương liễu xanh xỏa tóc trên con dốc xuôi trường đã đổi màu tóc mới-cái màu vàng cháy trông héo úa lại tràn đầy nhựa sống đến lạ kì-hoa dương liễu đấy ! Những note nhạc của nhạc sĩ Văn Cao vang theo từng bước chân em- dặt dìu trầm lắng trong tiếng thông reo "...người đi theo mây nước xa muôn trùng,dừng bước phiêu linh về chốn cũ-tới đây mây núi đồi chập chùng- liễu dương hơ tóc vàng trong nắng..." (Bến Xuân)
Và nắng lên.Mùa đông chỉ còn một chút sắt se trong mù sương mai sớm,rồi cũng tan theo mùa-cho nắng hồng tươi theo em đến lớp.
Cỏ dưới chân em mềm mượt lá nhung non.
Gió lướt nhẹ trên vòm lá xanh qua vườn nhà ai nõn nà lộc biếc .
Thoang thoảng những hương bay-mùi hương thật dịu dàng -thật nồng nàn như về từ quá khứ.Hương của cỏ cây,hoa lá -hay hơi thở của đất trời không biết nữa mà cứ làm em ngây ngất bồi hồi !
Mùa xuân đã đến tự bao giờ !
Em lắng nghe. Em chìm đắm trong không gian thân thuộc,tinh khôi- nắng thuỷ tinh trong veo màu mắt ngọc...
...Bỗng dưng em thấy mình không còn bé dại !

Lớp 9
đinhlộc